Trong đêm yên tĩnh, bên chén trà khuya, Ngẫu Thư đã lần đầu đọc và cảm nhận sâu sắc hai bài thơ nổi tiếng: "Cáo Tật Thị Chúng" của Thiền sư Mãn Giác (Việt Nam thời Lý) và "Ngộ Đạo Thi" của Ni sư Vô Tận Tạng (Trung Quốc thời Đường).
Hai bài thơ, hai tâm hồn, hai vùng đất – nhưng cùng chung một ánh sáng: ánh sáng của tâm ngộ. Hoa mai, biểu tượng thanh khiết của mùa xuân và lòng người, được cả hai thi nhân mượn làm ngôn ngữ diễn đạt sự giác ngộ:
Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu, già đến rồi
Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua – sân trước – một cành mai.
(Cáo tật thi chúng - Mãn Giác Thiền Sư.
Hòa Thượng Thích Thanh Từ dịch)
Suốt buổi tìm Xuân Xuân chẳng thấy
Giày gai dẫm nát đỉnh mây trời
Quay về chợt ngửi hương mai ngát
Xuân ở đầu cành đã thắm tươi.
(Ngộ đạo thi - Ni sư Vô Tận.
Trúc Nguyên-Thích Chúc Hiền dịch)
Từ xúc cảm ấy, tác phẩm thư pháp "Mai Khai Ngộ" đã ra đời. Ngẫu Thư đã trân trọng chép hai bài thơ trên giấy dó truyền thống, khổ 60x80cm – bằng một tâm thế an nhiên, như gửi gắm sự tiếp nối giữa ngàn năm thiền vị.