Bài thơ bên hiên trà - Ngẫu Thư
logo

Trà quán nằm dưới tán bằng lăng và hai cây bông rất to. Cây đã ở đây rất lâu rồi, nhiều hơn số tuổi của quán.

Mười một năm là con số ấn tượng của một quán trà ở thành phố này. Nhưng có lẽ vẫn là "tuổi em" so với cây cối quanh đây. Tôi vẫn tiếc và nhớ cây hoa sữa già nằm ôm góc quán đã phải rời đi. Gốc vẫn còn đó. Thật buồn khi nó đã từng là một cái cây, với tán cao vút lên mái. 

Những cây bằng lăng trong khu làng này, cũng từng là cảm hứng cho tùy bút "Viết cho rặng bằng lăng trước nhà" của nhà nghiên cứu Chu Văn Sơn.

Xuân, hạ, thu, đông bốn mùa luân chuyển. Có trà khách ngồi đây từ thuở sinh viên, đến khi đi làm, rồi khi lập gia đình cũng chọn quán là nơi ghi lại dấu ấn hạnh phúc.

Bạn thử đoán xem, những vị khách như vậy đã ngồi đây với bao nhiêu ấm trà, nhìn ngắm bao nhiêu sự đời đổi thay.

 

Từ năm 2017, trà quán có lớp học viết thư pháp, và là điểm hẹn giao lưu của nhiều người yêu chữ. Thư pháp ở đây có từ nhỏ đến lớn, với nhiều phong vị khác nhau.

“Uống trà

tri kỷ

ngắm hoa” có lẽ là bức chữ được check-in nhiều nhất.

Bức chữ được lấy từ ý thơ Haiku của nhà giáo, nhà thơ Lưu Đức Trung - một đại thụ của trường đại học sư phạm Hà Nội.

 

Bạn có thể tuỳ chọn chỗ ngồi với nhiều không gian khác nhau, mỗi góc đều mang âm hưởng chậm rãi, xưa cũ.

Lối lên tầng 2, nhắc bạn để lại giày dép cùng ưu phiền. Lối nhỏ, quanh co, sẽ là chút ngại ngùng cho 1 vài vị “đại nhân”. Đó là một không gian khác, tịch tĩnh, gần gũi với tán cây. Gió về, cành lá sẽ quét xào xạc trên mái. Ngồi đây, bạn nên cẩn thận, vì có thể sẽ quên thời gian đang trôi để thả mình trong câu chuyện với bạn bè, hay sự trở về của bản thân.

 

Dưới cây là nơi nhiều đôi trẻ thích ngồi tâm sự bên ấm trà, cây guitar. Hàng cây cũng là nơi chứng kiến:

“Em không đến

chén trà rỗng tênh

tôi rót tràn nỗi nhớ.”

 

“Cuộc tình đi qua

hàng cây bên quán

chiều nay đã già.”

 

“Trong cơn mưa chiều

dáng người năm cũ

đi về cô liêu.”

 

Một đêm mùa hạ, ngồi bên chiếc bàn trà cũ kĩ chỗ trông xe, những người bạn kể cho nhau nghe về việc thiện mà mình và bạn hữu vừa hoàn thành. Chợt có chú gián đang nhấm nháp chút gì trên gỗ:

“Chú gián kiếm ăn

nghe chuyện đời

hoan hỷ”.

 

Anh chủ quán bảo: Ừ! Đời mình cũng như con gián kia thôi. Có vị thần nào đi ngang lỡ chân là bẹp”

Đối diện chỗ ngồi trông xe ấy là chỗ chị hàng rau ngày nào cũng ngồi từ sáng trên trưa. Nắng xuyên qua tán cây chiếu xuống hàng rau của chị. Cảnh đời đẹp quá! Khiến tay máy của ai đã nhiều lần rung cảm mà bấm "tách tách". Ngày cuối năm, bức ảnh ấy được in ra và gửi đến chị. Nụ cười hạnh phúc nở trên môi người phụ nữ tảo tần, lại cũng tên: chị Dậu.

Con ngõ này rộng, nhưng không đông xe cộ ồn ào, cũng chẳng có người bán rau thịt vỉa hè nào khác ngoài chị. Tự nhiên đó lại là nét duyên đời thường điểm tô cho con ngõ:

“Bên cạnh quán trà

chị hàng rau

vắt chân chữ ngũ.”

 

Hai cây bông rồi chưa được thành phố cắt tỉa, tán ôm trùm qua bên đường. Có hôm, cùng em ngồi pha trà bên hiên, cơn mưa chiều ập đến, gió đưa lá bay bay, rụng vàng cả một đoạn đường. Hai đứa chỉ biết ngồi đó mà thả hồn ra tận hưởng thôi. 

Mùa nào thức nấy, chị hàng hoa vẫn thường lại qua. Có người đi xe đạp, có người đi xe cup 82. Nào là sen, cúc, bưởi. Chị bán khoai sắn thi thoảng cũng kẽo kẹt gánh qua. Các chị đến là một niềm phần là niềm vui nhỏ với quán. Vừa tiện mua, lại vừa có ảnh đẹp.

“Chị hàng hoa

rơi cánh sen hồng

trà nhân rời cõi mộng”

 

"Chị hàng rong

ngang qua quán nhỏ

gánh nắng hồng trên vai."

 

Mấy năm rồi, anh em thường ngồi với nhau đến quá nửa đêm ngày 28 - 29 Tết. Uống trà, ngắm hoa, thưởng chữ, nghe một bản nhạc xưa, và nhìn lại nhau trong đoạn hồng trần vừa đi qua, trong tuổi thơ hồn nhiên:

 

“Dấu ấn tuổi thơ

lưu lại tên mình

trong một bãi tè.”

 

“Đứng đái đầu hồi

con ma chơi ơi

kẹp chim tôi rồi.”

 

“Chén trà cuối năm

một con muỗi đậu

chuyện đời nhẹ tênh”

 

“Đắng ngọt trong ta

chén trà vừa nhấp

nhân duyên Như Là.”

 

Tạm biệt nhau khi năm cũ đã cạn ngày, mưa xuân đang lất phất trên những cành cây khẳng khiu ngủ đông.

Hẹn một ngày đầu năm, ngồi dưới tán cây xanh mướt, thắp chút hương phong vị cũ, pha ấm trà sen ủ từ năm ngoái:

“Sáng mùa xuân

đo áo vest này

một con sâu nhỏ.”

 

“Nâng chén trà

thưởng hương mùa cũ

môi mềm cánh sen.”

 

 

Ngẫu Thư

31.7.21

Bài viết liên quan