Thơ Haiku Việt
logo

Chén trà cuối năm

một con muỗi đậu

chuyện đời nhẹ tênh

Thanh Tùng

 

Những ngày cuối năm là thời khắc năm cũ sắp hết để bước sang năm mới, bắt đầu một chu kỳ tự nhiên của Trời Đất. Đời người là một cấp số cộng của những chu kỳ này. Cuộc đời dài hay ngắn, vui hay buồn gắn liền với những năm tháng ta trải qua. Mỗi dịp tất niên, ta thường có thói quen bình tâm điểm lại những thành công hay thất bại, những niềm vui và nỗi buồn, những ước vọng đã đạt được và bao nguyện ước chưa thành trong suốt một năm đã qua, để “tống cựu nghênh tân” và tự đặt ra những mục tiêu mới cho năm sắp đến.

Buổi sáng cuối năm, một mình bên chén trà chắc tác giả của phiến khúc haikư trên đây cũng đang trăn trở, suy tư về những được và mất, niềm vui và nỗi buồn trong suốt một năm qua. Và chắc chắn haijin không khỏi day dứt, tiếc nuối về những gì chưa thực hiện được, về những dự định chưa thành, thậm chí những sai lầm của mình … Âu đây cũng là lẽ thường tình.

Nhưng kìa, một sinh vật bé nhỏ, tầm thường, mong manh bỗng từ đâu bay đến, tự tiện hạ cánh đậu trên miệng chén trà. Chú muỗi đường đột, an nhiên thưởng thức hơi trà tỏa hương trong buổi sáng cuối đông mát mẻ, trong lành mà không cần biết thái độ của người thưởng trà, không cần biết trà nhân sẽ làm gì với nó. Nếu trà nhân đang bực mình, chắc chắn nó sẽ kết thúc cuộc sống ngay tại đây và lúc này. Nhưng trà nhân đang chìm đắm trong suy tư, khắc khoải và có thể đang rối bời trong tâm trí. May thay, trà nhân đang độc thoại và độc ẩm, bỗng như tỉnh thức trước sự an nhiên vô sự của con muỗi, vị khách thưởng trà không mời mà đến - một sinh linh bé nhỏ với cuộc đời thật ngắn ngủi - cùng đối ẩm, thù tạc trong im lặng với trà nhân, để haijin cùng nó sống trọn vẹn giây phút này, tại đây trong hương trà thơm ngát.

Tỉnh thức làm trà nhân dừng lại dòng suy nghĩ tiêu cực, chấp nhận những điều không may, những day dứt đau khổ vì những điều bất như ý thậm chí một thất bại nào đó trong cuộc sống. Trà nhân bỗng thấy mình có thể an yên trong hiện tại như chú muỗi kia, để sở đắc cái cảm giác mọi lo âu và những bất trắc sẽ tan biến một cách tự nhiên, giúp trà nhân trân trọng khoảnh khắc ngay bây giờ và tại đây, được sống trọn vẹn trong giây phút yên bình cuối năm, tĩnh tâm bên chén trà với “chú muỗi” hồn nhiên để cảm ơn cuộc đời đã cho ta thêm một tuổi, thêm được một ít bài học trải nghiệm và trưởng thành … Sự tỉnh giác làm trà nhân thấy mọi rắc rối của “chuyện đời” đang đè nặng tâm hồn bỗng “nhẹ tênh” như đôi cánh của chú muỗi bé nhỏ vô tình.

Đức Pháp vương Gyalwang Drukpa đã khuyên: “Khi an trú trong hiện tại, chúng ta trải nghiệm cảm giác tự do hoàn toàn mới mẻ, mọi lo âu về những bất trắc, vô thường sẽ tan biến một cách tự nhiên. Chúng ta cần trưởng dưỡng tâm tỉnh giác để biết trân quý hiện tại, sống trọn vẹn hôm nay thay vì tiếc nuối quá khứ hay vọng tưởng tương lai. Thời điểm tốt nhất để nếm trải hạnh phúc chính là ngày hôm nay”.

Tôi bỗng nhớ đến một từ gần đây mới xuất hiện trong “ngôn ngữ đường phố” của các bạn tuổi “teen”. Khi trao đổi với nhau về một vấn đề gì các “teen” cho là không quan trọng, các bạn ấy chỉ đơn giản phẩy tay và thốt lên một từ duy nhất: “Muỗi!”. Phải chăng đấy cũng là một cách tư duy tích cực của giới trẻ?

 

LVT

Nguồn: Haikuviet.com

Bài viết liên quan